Tuesday, January 1, 2013

LÀM VIỆC NHÀ CÓ THỂ GIÚP SỐNG LÂU HƠN? (CAN HOUSEWORK HELP YOU LIVE LONGER?) - Do LQT Biên Dịch


Tác giả: GRETCHEN REYNOLDS

Cho đến nay, đa số chúng ta đều biết rằng những người năng động thường có tuổi thọ cao hơn những người ngồi yên một chỗ.   Nhưng người ta vẫn chưa rõ loại hình tập thể dục nào và mức độ tập thể dục bao nhiêu sẽ ảnh hưởng nhiều nhất đến tuổi thọ.  Tuy nhiên, một vài nghiên cứu mới đây đang bắt đầu làm sáng tỏ, cho rằng một số loại hình sinh hoạt có khả năng giúp giảm bớt nguy cơ tử vong tốt hơn một số hình thức sinh hoạt khác.

Có lẽ nghiên cứu đáng ghi nhớ nhất trong số các nghiên cứu mới đây đó là nghiên cứu được thực hiện bởi các nhà khoa học ở châu Âu, sử dụng một cơ sở dữ liệu với số lượng lớn các thông tin về sức khỏe của những nhân viên chính phủ Anh ở độ tuổi trung niên.  Các nhân viên này, ở độ tuổi từ 35 đến 55 vào lúc bắt đầu nghiên cứu, đã được theo dõi trong một thập kỷ hoặc lâu hơn, và trong thời gian đó họ đã điền vào bảng câu hỏi về sức khỏe được lặp đi lặp lại.

Các chủ đề bao gồm từng hoạt động thể chất của người đàn ông hay phụ nữ trong tháng trước đó. Cụ thể, các câu hỏi được hỏi về số giờ mà các tình nguyện viên đã dành để đi bộ, làm vườn, làm việc nhà, chơi thể thao (bơi lội, đi xe đạp, chơi golf hay đá bóng) và dành thời gian chăm sóc vườn nhà, và tự sửa chữa các dự án trong nhà.


Mỗi hoạt động được xem là "nhẹ", như rửa chén và nấu ăn; được xem là "vừa phải", bao gồm làm cỏ và đi bộ nhanh, hoặc "mạnh mẽ", mà ở đây bao gồm bơi lội và cắt cỏ trong sân. (Lái xe cắt cỏ chắc chắn không được xem là hoạt động mạnh).  Các nhà nghiên cứu cũng kiểm tra dữ liệu về kỷ lục tử vong của các nhân viên chính phủ này.


Họ nhận thấy rằng, nói chung bất cứ hình thức hoạt động thể chất nào cũng đều liên quan đến khả năng sống trường thọ.  Tuy nhiên, sự ảnh hưởng đó trở nên rõ ràng hơn trong số những người hoạt động với cường độ cao.  Những người thường xuyên sơn và sửa chữa nhà hoặc đi bộ nhanh sẽ hưởng tuổi thọ cao hơn những người rửa bát, cho dù người đó đã dành nhiều thời gian tham gia vào các hoạt động thuộc loại "nhẹ".

Phát hiện này phù hợp với các phát hiện của một nghiên cứu được đăng vào năm nay trong Tạp Chí Châu Âu Bệnh Học Tim Dự Phòng(The European Journal of Preventive Cardiology), trong đó các nhà khoa học ở thủ đô Đan Mạch Copenhagen theo dõi những hoạt động chạy xe đạp giải trí của 5106 người trưởng thành trong khoảng 18 năm, yêu cầu họ làm tình nguyện viên và thỉnh thoảng báo cáo số giờ đạp xe cũng như mức độ căng thẳng khi họ đạp xe.

Các nhà nghiên cứu cũng theo dõi các trường hợp tử vong trong nhóm này.

Có một phát hiện là những người đàn ông và phụ nữ lái xe đạp với cường độ tương đối cao (mặc dù họ không phải là những tay đua) thường sống lâu hơn những người lái với tốc độ chậm rãi, cho dù họ chỉ lái trong một thời gian ngắn.  Tính trung bình, những người thường lái xe đạp với tốc độ cao sẽ sống lâu hơn khoảng 4 hoặc 5 năm so với những người lái đạp xe ở tốc độ thoải mái hơn.


Các tác giả đã kết luận rằng, “Đề xuất chung mà chúng tôi đưa ra cho những người trưởng thành là lái xe đạp nhanh sẽ có lợi hơn lái chậm”.

Tuy nhiên, không phải tất cả các nhà nghiên cứu đều tin rằng tập thể dục với cường độ cao là cần thiết, nếu mục tiêu của bạn là một cuộc sống trường thọ.  Sự đồng thuận chung của hầu hết các nhà khoa học nghiên cứu về thể dục và tuổi thọ là: “tổng số năng lượng tiêu hao mới là yếu tố quan trọng” chứ không phải là những khổ sở và căng thẳng trong quá trình tiêu hao năng lượng đó, theo lời bác sĩ I-Min Lee, một giáo sư y khoa tại trường đại học y Harvard, tác giả của cuộc thử nghiệm quan trọng mới đây về thể dục và tuổi thọ.

Trong nghiên cứu đó, đã được đăng vào tuần trước trong tạp chí PLoS Medine, Tiến sĩ Lee cùng các đồng nghiệp từ Viện Ung thư Quốc Gia (National Cancer Institute) và các tổ chức khác đã sưu tập dữ liệu về hoạt động thể chất, khối lượng cơ thể và tỉ lệ tử vong của hơn 650 000 người Mỹ trưởng thành, những người đã tham gia vào nghiên cứu của Viện Ung Thư Quốc Gia trong suốt những năm qua.

Các nhà nghiên cứu đã so sánh mức độ hoạt động của các tình nguyện viên với các đề xuất hiện nay của chính phủ về các hoạt động vừa phải trong vòng 150 phút mỗi tuần (như là đi bộ nhanh chẳng hạn).  Họ phát hiện ra rằng những người đáp ứng theo đề xuất trên đã sống lâu hơn 3,4 năm so với những người không tập luyện thể dục.  Những người có tham vọng thực hiện gấp đôi mức đề xuất cho mỗi tuần tập luyện đã hưởng tuổi thọ kéo dài hơn, nhưng với mức độ được ghi nhận là giảm dần, thông thường có tuổi thọ cao hơn những người đáp ứng đúng với các hướng dẫn khoảng từ 10 tháng trở lên .

Ngay cả những người quá cân hoặc béo phì vẫn có thể sống lâu hơn nếu họ tập thể dục ở mức vừa phải, cho dù họ có giảm cân trong thời gian nghiên cứu hay không.

Điều thú vị là, mối tương quan giữa hoạt động thể chất và tuổi thọ vẫn chính xác đối với những tình nguyện viên chỉ thỉnh thoảng tập luyện.  Một hình thức hoạt động ở mức độ thấp, tương đương với 10 phút đi bộ, cũng có thể kéo dài thêm khoảng 2 năm tuổi thọ, theo lời Steven Moore, một nghiên cứu sinh ở Viện Ung Thư Quốc gia, người đã dẫn đầu cuộc nghiên cứu trên.

Trên thực tế, ông nói, "với mức độ hoạt động thể chất tương đương với 65 phút đi bộ mỗi ngày thì chúng ta có thể đạt được tuổi thọ tối đa, không có bằng chứng cho thấy bất kỳ lợi ích nào khi vượt qua mức độ hoạt động này".

Tất cả những điều này cho thấy rằng, theo lời Tiến sĩ Lee, "hoạt động thể chất, ngay cả ở mức khiêm tốn, cũng có thể gia tăng tuổi thọ."

Tuy nhiên theo bà, điều đó cũng có thể là, mặc dù chưa được chứng minh hoàn toàn, “thể dục với cường độ cao sẽ tạo ra những lợi ích bổ sung vượt trội khả năng hạ giảm nguy cơ từ việc tiêu hao năng lượng đơn thuần”

Nói một cách khác, nỗ lực hơn trong những lần đi bộ, đi xe đạp, hoặc thực hiện những dự án sửa chữa nhà sắp tới của bạn có thể làm tăng các lợi ích nâng cao tuổi thọ của các hoạt động này.  Nhưng nếu bạn không muốn hoặc không thể tăng cường độ tập thể dục, thì đừng đổ công sức tốn mồ hôi.


Thành tựu lớn nhất trong việc gia tăng tuổi thọ của một người, theo lời bà nói, nằm trong khoảng cách giữa “không làm gì hết để đạt được mức thấp nhất của phạm vi hoạt động”, điều này làm cho viễn cảnh tẻ nhạt của việc rửa bát cho bữa điểm tâm trở nên dễ chịu thoải mái.


Nguồn(Source):



0 comments:

Post a Comment